Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Yêu, Cũng Chỉ Là Như Thế! [Ngốc Tình] [Len Jun]

NGC TÌNH
Len Jun



'Thà bị trói buộc mà sống bên cạnh người mình yêu hơn là tự do giữa những khu vườn bên cạnh người mình ghét.'

Tôi lại gặp anh vào một chiều mưa buồn bã, một chiều mưa tầm tả, hối hả đến tàn tạ.

Mưa ướt làm nhòe đi đôi mắt lạnh lùng trong suốt cùng vầng trán cao rộng của anh. Nó khiến cho mái tóc đen bồng bềnh đầy quyến rũ của anh bết lại thành từng sợi, rũ nhè nhẹ trên khuôn mặt tuyệt đẹp và sắc sảo.

Anh bất động, lặng im đứng dựa vào tường. Con mắt vô hồn nhìn mãi về một điểm không xác định. Gương mặt tái nhợt của anh liên tiếp bị những hạt nước mưa nghịch ngợm quấy rầy. Nhưng trong số hàng hà những giọt nước lạnh lẽo ấy, tôi vẫn nhìn ra được một giọt ngọc châu ấm ám đang lặng lẽ rơi trên má anh.

Tôi chẳng dám tiến lại gần bên anh, chỉ biết lén lút núp sau hàng cây rậm rạp, đưa đôi mắt u buồn của mình nhìn theo bóng hình xa xăm của anh…

Nhớ ngày trước, cái ngày định mệnh mang chúng ta đến bên nhau. Cái ngày mà cả con tim lẫn lý trí của tôi đều bị anh cướp mất.

Ngày hôm đó, cũng là một buổi chiều mưa.

Một chiều mưa lãng mạn~

Tôi thích bản thân vào khoảng thời gian hạnh phúc đó. Luôn vô tư vô tâm chẳng cần quá để ý về bất cứ việc gì. Khi vui vẻ thì có thể bật cười, lúc buồn bực thì tự nhiên bật khóc. Một thân một mình an nhàn tự tại mà sống, chẳng lo nghĩ phiền lụy đến ai. Ngày đó, vui vẻ biết bao…

Thế mà, định mệnh lại trêu đùa chúng ta, khiến tôi gặp được anh.

Nhìn bóng hình cô độc của anh trong làn mưa, tôi không thể nào kiềm chế thứ cảm xúc hỗn độn khó tả bằng lời lúc đó.

Không giống như giờ đây, tôi chỉ dám đứng nhìn anh từ xa. Ngày ấy, không biết sức mạnh vô hình nào đã khiến một kẻ nhút nhát như tôi có can đảm bước tới trước mặt anh, đưa bàn tay còn lưu chút hơi ấm của mình chạm vào gò má lạnh lẽo của anh.
Sự đụng chạm nhỏ nhặt ấy như truyền thêm sinh khí ấm áp cho đôi mắt u ám lạnh lẽo của anh được sống lại thêm lần nữa.

Anh khẽ nhíu mày, đôi mắt mang theo vài tia nghi ngờ mê hoặc nhìn chằm chằm tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi dường như nghe được tiếng mũi tên của thần Cupid cắm thằng vào trái tim tim của mình. Cái cảm giác lâng lâng khó tả xâm chiếm từng tất tế bào.
Còn nhớ không anh, khi ấy đã từng vô tình với tôi đến nhường nào? Chẳng thà anh cứ đánh, cứ mắng, cứ biểu lộ sự giận dữ của mình với một kẻ quấy rối như tôi. Còn hơn đối với sự nhiệt tình chân thành của tôi, anh chỉ xem như một cơn gió thoảng qua.
Không hề để lại một chút dư âm nào.

Tôi lúc đó, chẳng khác gì một thằng ngốc không hiểu chuyện đời, ngang ngược ương bướng đến hết thuốc chữa, mù quáng tin vào tình cảm ngốc nghếch của mình có thể cảm hóa được một người máu lạnh giống như anh.

Mỗi khi rãnh rỗi tôi đều chạy đến bên anh, cùng anh trò truyện mặc dù xuyên suốt cuộc đối thoại đó chỉ nghe thấy mỗi lượt lời của tôi.

Mỗi khi bận rộn tôi cũng cố gắng dành thời gian làm ít thức ăn đem đến cho anh. Mong rằng những thứ tôi tự tay làm này có thể thay thế tôi ít phút bên cạnh anh, giúp anh vơi đi sự cô độc trong trái tim của mình.

Mỗi khi trời trở lạnh, tôi là người đầu tiên mang khăn len tự làm đến cho anh, vô cùng nâng niu nhẹ nhàng quàng nó lên cổ anh. Mỗi khi như thế, tôi đềi thấy sâu thẳm trong ánh mắt của anh đều thoáng qua một tia hạnh phúc , ấm áp lạ thường.

Anh và tôi không biết đã trải qua biết bao nhiêu lần ‘Mỗi Khi’ như vậy rồi nhỉ? Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngẩng đầu nhìn lại mới đó mà đã hơn ba năm trời.

Ba năm!

Ba năm với biết bao nhiêu sự cố gắng chân thật của tôi, với biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ giữa chúng ta cũng không đủ để khiến khoảng cách của chúng ta tiến lại gần nhau thêm một chút nào. Anh vẫn như thế, vẫn ít nói, vẫn lạnh nhạt. Riêng tôi thì chẳng còn là mình được nữa rồi. Con tim thống khổ đã bị anh dày vò ba năm qua giờ đây chỉ muốn vỡ tan ra thôi. Chỉ vì mù quáng yêu anh, chỉ vì ích kỉ muốn giữ anh bên mình.

Thật sự, thật sự đơn giản tôi chỉ muốn hết lòng yêu anh mà thôi.

Không hề nhận ra, thời gian vô tình vốn dĩ vẫn trôi rất nhanh. Còn nhớ ngày nào đó lần đầu tiên gặp mặt, giờ đây đã sắp chia tay rồi!

Có lần tôi hỏi anh, liệu sau này chúng tôi còn có thể gặp lại nhau nữa không? Còn có thể ngồi chung bàn ăn một bữa cơm gia đình nữa không? Còn có thể ở cùng một phe chiến đấu hay không?

Anh chẳng cần tốn một giây suy nghĩ nào, như là phản xạ tự nhiên anh mở miệng đáp lại: Không!

Những câu hỏi tận sâu trong đáy lòng mà khó khăn lắm tôi mới nói ra được, hóa ra đối với anh cũng không bằng một thứ rác rưỡi.
Rõ ràng là đã chuẩn bị trước tâm lý, thế nhưng trái tim vẫn không thể nào tránh khỏi những cảm giác bị tổn thương, bị đẩy xuống vực sâu không đáy. Tôi nhìn anh, khẽ mỉm cười, một nụ cười thê lương, chua xót.

Và cuối cùng anh cũng biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Anh biến mất khiến cho tôi đây ngu ngơ hết tận mấy tháng trời. Tôi biết, mình đã để anh vụt mất ra khỏi tầm tay. Cho dù tôi có cố gắng thế nào chăng nữa, cũng không cách gì thay thế vị trị của ‘Người Ấy’ trong trái tim anh được.

Lăng Tinh, sau này chúng ta gặp lại còn có khả năng là bạn bè nữa không anh?

Hay, lại là những kẻ đứng đầu máu lạnh muốn giết chết đối phương thêm lần nữa.


Hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét