Chương 8
Len Jun
Xa
Việt Nam
cũng mới chỉ nửa năm, thế mà tôi cứ ngỡ như mình đã rời xa nơi này đến vài thế
kỉ.
Ngồi
đến ê mông trên máy bay gần năm tiếng rưỡi đồng hồ. Cả người tôi không một chỗ
nào tránh được cảm giác mệt mỏi cùng ê ẩm. Sóng lưng và chân dường như đều muốn nhũn hết cả ra rồi.
Tôi
lếch thếch kéo chiếc vali to đùng của mình ra khỏi khoang hành lý. Cố gắng nhìn
xem những người xung quanh ở đây, có ai mà tôi quen biết không?
Quét
qua một vòng.
Lại
quét thêm vòng nữa.
…
Kết
quả cuối cùng là:
Không-hề-có!
Bạn
bè không! Người quen không! Người nhà không! Bạn trai lại càng KHÔNG!!!!
Máu
trong người hơi nóng lên, tôi chợt nghĩ rằng: Mình ăn ở có vấn đề lắm sao?
Tôi vô cùng bình tĩnh,cố gắng kìm nén sự bùm nổ
đang trào dâng mãnh liệt trong lòng. Rất bình thản nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng
cấp mười bốn giật cấp mười lăm, mười sáu, biển động rất mạnh…Hít vào một luồn
hơi thật sâu, tôi bấm điện thoại gọi ngay về nhà.
Rất chậm rãi mãi một lúc sau, tôi rốt cuộc cũng
nghe thấy đầu bên kia có tiếng người trả lời. Mà người đó cũng chẳng phải ai xa
lạ, giọng nói trầm trầm mang theo hơi lạnh đến bức người kia chỉ có thể là ‘Người
mẹ kính yêu’ đến kinh người của tôi, mà thôi~.
“Con vừa đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, mẹ lái
xe ra đón con nhé!”
“Mày mấy tuổi đầu rồi mà ‘đi’ cần người đưa,
‘về’ phải có người ‘rước’, hả?”
Cơ
mặt của tôi không khỏi cảm giác bị hóa đá!
“Mẹ~
Con không có giỡn đâu, làm gì có chuyện con gái mình đi xa nhà đã lâu, đến lúc
quay về lại chẳng có lấy một bóng người thân thích nào ra đón mừng trở về,vậy
chứ?????”
“Ai
nói là không có, mày nghĩ mẹ nhẫn tâm đến nỗi, để đứa mù đường kiệt suất như
mày tự lết xác về à? Đừng đi lung tung, cứ đứng yên một chỗ ấy cho mẹ, chốc nữa
sẽ có người tự đến đó nhận mày dắt mày về đến tận nhà…Cơ mà mày đang mặc quần
áo màu gì thế hả???”
“…”
Tôi
thở dài, cất đi chiếc máy điện thoại vẫn còn hơi ấm của lòng bàn tay, lại liếc
mắt nhìn sang hai bên.Con ngươi của tôi liền nhanh chóng chứng kiến ngay một
màn ‘Tay bắt mặt mừng’ giữa những người xa xứ mới trở về quê hương đất mẹ cùng người
thân của họ.
Nhất
thời trong lòng không tránh khỏi cảm giác có chút ghen tị.
A,
a, con thật sự có phải là con ruột của mẹ không vậy?
Tôi
thẩn thờ đứng tựa mình vào một gốc cột trong đại sảnh của sân bay. Vì quá rảnh
rang nên muốn làm một bài khảo sát thực tế nho nhỏ, tôi tỉ mỉ quan sát xem
trong sân bay này có hết thảy bao nhiêu đôi giày của đàn ông thuộc loại tiết
kiệm và bao nhiêu đôi guốc cao gót của phụ nữ vào hàng sa sỉ?
Tôi
cật lực căng mắt ra mà, đếm nha đếm.
Bất
chợt, không biết từ đâu lại bất ngờ xuất hiện một đôi dày da đen bóng, nhìn cực
kì sang trọng và đắt tiền, nhưng nó lại bất di bất dịch, cứ đứng mãi ở một chỗ
không thèm di chuyển.
Tôi
cảm thấy khá tò mò đến nổi khá khó chịu lạ thường, kìm không được mà ngẩng đầu
lên nhìn xem cho rõ cái mặt tên khốn vô duyên nào dám chắn ngang tầm mắt của bản
thân.
…
Lúc
nãy nghe điện thoại, mới chỉ có cơ mặt bị cứng ra thôi.
Còn
bây giờ, cả toàn thân của tôi đều bị đông đến mức hết nhúc nhích được rồi!!!
Tôi
ước gì, mình có cổ máy thời gian của Đoraemon, như vậy liền có thể dễ dàng quay
ngược lại thời điểm cách đây một phút ba mươi giây trước, trở về cái lúc mà tôi
còn chưa nhìn thấy đôi dày da đen bóng cùng với cái mặt mốc đen xì xì như như
nước tương đậu nành của Đỗ Kì. Mà không, không, không! Tốt nhất là quay lại
luôn cái khoảng thời gian lúc còn ở Tokyo, tôi sẽ nhất quyết không trèo lên BMW
của hắn hay cái Moto phân khối lớn của tên Đỗ Thanh kia, dù cho là có vì
Festival Manga cũng nhất quyết không!
Hắn
cao hơn tôi cả một cái đầu, tôi nhướn mắt lên quan sát kĩ khuôn mặt hắn, bất thình
lình lại nhận ra hắn cũng đang nhìn tôi chằm chằm, con ngươi đen láy tĩnh lặng tựa
thủy, may mà đôi mắt hút hồn ấy đã bị che khuất gần hết bởi hai tấm kiếng cận
thật dày. Nếu không, tôi cũng chẳng dám bảo đảm mình sẽ không xảy ra chuyện gì
khi nhìn vào đôi mắt ấy lâu thêm chút nữa.
Đúng
là sắc đẹp dọa người mà.
Bất
chợt, tôi nhớ đến một câu nói nổi tiếng trong tác phẩm ‘Tiền đồ vô lượng’ :Nữ
tử thật đẹp phải kẻ gây tai họa, nam tử thật đẹp là bi kịch….
“Cô
là Nguyễn An Bảo Nhi có đúng không?”
“Vâng,
An Bảo Nhi là tên của tôi, anh có vấn đề gì cần giải quyết hay sao?” Tôi không nhớ
là mình đã cho hắn biết tên nha.
Hắn
hơi gật gật đầu, cũng không trả lời thêm cái gì, cứ như thế lôi chiếc Valy nặng
cồng kềnh ra khỏi tay tôi. Tỉnh như không kéo nó ra ngoài cửa lớn.
Tôi
chớp mắt, nhất thời trung ương thần kinh có vẻ xử lý vấn đề hơi chậm. Mãi cho
đến lúc tôi nhận ra có điểm bất thường trong câu chuyện, cả người như bị ong
đốt, nhảy cẩng lên chạy theo sau bóng lưng của Đỗ Kì.
Đỗ
Kì thoạt nhìn cứ ‘lầm lì lạnh lùng’ như vậy thôi, chứ tốc độ di chuyển bằng hai
chân của hắn thực sự rất đáng khâm phục. Hắn đi nhanh đến nổi tôi chạy sắp đứt
cả hơi ra thế mà vẫn không đuổi kịp, may mắn lắm hắn mới dừng lại, thuần thục
cho Valy của tôi vào cốp xe, sau đó lại yên vị leo lên ghế bác tài, cho xe de
ra khỏi bãi đổ.
Đầu
óc tôi vẫn còn hơi choáng, cái mặt ngu của tôi liên tiếp bị hắn làm cho đờ ra
mãi thôi, tôi gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn hắn đang làm mấy cái ngôn ngữ hình thể
ở trong xe mà cười khổ.
Hắn
chợt lao xe đến chỗ tôi đang đứng, thật nhanh hạ kiếng xuống, nói mà cứ như ra
lệnh.
“Lên
xe!”
“Đùa
nhau chắc, anh và tôi có quen biết hả? Mà cứ cho là có thâm tình một ngày với
nhau đi, anh lấy cái quyền gì đi cướp Valy của tôi trong khi chưa có sự cho
phép của tôi? Chuyện này mà tôi đi kiện lên, anh có biết hậu quả thế nào không?”
Tôi nói giọng cao, mắt hơi trừng trừng nhìn về phía hắn.
Hắn
hình như lại liếc tôi một cái tỏ rõ nhàm chán, rồi bày ra bộ dạng lười biếng vô
trách nhiệm nói:
“Mẹ
cô nhờ tôi đi đón cô về nhà, mẹ cô dặn: Nếu mà cô không muốn về bằng xe hơi thì
cứ thoải mái lết bộ về nhà cũng được. Chỉ là hành lý tôi nên giữ lai thì hơn,
mẹ cô nói, bà không yên tâm khi đưa đồ cho một kẻ mà cầm vào thứ gì cũng làm nó
bị hư hoặc mất tích. Nhất là khi cái Valy này lại khủng đến như thế.”
Nhưng
đó là đồ của tôi mà mà mà!!!!
Nghe
hắn nói một tràng nguyên nhân với cả lý do, tai tôi bắt đầu ong ong lên vài
tiếng khó chịu. Thật không ngờ là mẹ tôi với tên khó chịu Đỗ Kì này có quan hệ
quen biết, cơ mà hình như không phải chỉ là biết nhau sơ sơ thôi không đâu, mà
dường như còn rất thân thiết với nhau nữa.
Vậy
là tôi lần nữa lại có cơ hội quý giá được ngồi cùng xe với anh đẹp trai siêu
khó tính- Đỗ Kì rồi!!!! Rút kinh nghiệm có một không hai ở Tokyo lần trước,
hiện tại tôi không hề dám táy máy một cái gì cả, suốt quãng đường dài từ phi
trường Tân Sơn Nhất về nhà, hắn không hề mở miệng nói chuyện với tôi, dù chỉ là
một câu xã giao bình thường nào.
Chậc
chậc, đẹp trai mà chảnh quá xá!
Ây
da, bỏ đi, bỏ đi nha. Không nên vì hắn mà làm cho niềm vui mới chớp của mình lại
bị vụt tắt đó.
Dà
hú!!!!!
Cuối
cùng cũng đã có thể về đến nhà rồi! hạnh phúc quá đi nha!
Tôi
kéo chiếc Valy của mình ra khỏi cốp xe của hắn. Quyết định chẳng nhất thiết
phải nói tiếng cảm ơn với đồ khó tính kia, dù gì thì hắn cũng chỉ làm theo lời
của mẹ tôi thôi mà. Nghĩ thế tôi liền nghênh ngang bước qua mặt hắn vào thẳng
trong nhà, leo ngay lên tầng hai và chui lập tức vào cái ổ con con xinh xắn của
mình.
WOA!!!!
Ôi,
ôi nhớ quá đi thiên đường nhỏ của tui~~~~~
Mình
không có ở nhà hơn nửa năm, ấy vậy mà đồ đạc vẫn còn y nguyên như chưa cũ chẳng
giống với căn phòng từng bị bỏ quên cả một thời gian dài, thậm chí trên bàn
dưới đất, hay kệ sách truyện, tập dày những poster Đam Mỹ lung linh cũng chẳng
có lấy một hạt bụi nào định cư?! Sạch sẽ và thông thoáng một cách đến bất ngờ.
Thật
là sung sướng quá đi!
Kể
ra thì mẹ cũng thương mình đáo để ấy nhể, chỉ là cách quan tâm hơi đặc biệt
chút thôi. Hi hi.
“Cười
đã chưa?” Giọng nói mang theo chút hơi lạnh miền cực bắc bán cầu khẽ vang lên.
“Dạ,
cũng hơi hơi” Chẳng biết từ lúc nào mẹ đã tiễn Đỗ Kì xong, lại đứng trước tấm
cửa phòng tôi.
“Hơi
hơi rồi thì nghiêm túc lại cho mẹ hỏi mày mấy chuyện.”
“Việc
gì vậy ạ?” Tôi tò mò, trước giờ mẹ có bao giờ tỏ ra nghiêm túc như thế đâu nhỉ?
“Mẹ
biết mày là một đứa ngoan ngoãn, luôn biết cách làm người lớn hài lòng.”
Tôi
ngượng, chớp chớp mắt, mỉm cười.
“Mày
nên nói thật cho mẹ biết, tâm lí của mày rốt cuộc bị hỏng ở chỗ nào rồi?”
Tôi
đơ người, nghiêng đầu, há to mồm.
“Mày
đừng thử sức kiên nhẫn có hạn của mẹ,
NÓI-NHANH-NHỮNG-THỨ-NÀY-LÀ-GÌ-ĐÂY-HẢ?????”
Tôi
vô cùng hốt hoảng, trống ngực thay nhau đập thình thịch, mồ hôi lạnh từ lòng
bàn tay không ngừng túa ra.
“Cái
đó….”
Tôi
đứng im, bất động thanh sắc, tựa như một người đang bị điểm huyệt tĩnh. Chỉ có
cái đầu cùng mớ suy nghĩ rồi bồng bông dây dưa mãi không dứt mà thôi.
Cái,
cái, cái đó…nó là cái hộp bí mật của tôi cơ mà. Rõ ràng là tôi đã giấu nó rất
kĩ dưới giường trước khi qua Nhật cơ mà?!!!!!
Tại
sao bây giờ nó lại nằm trong tay của mẹ tôi?!!!!!!!!!!
Chứ
Hả? Hả? Hả??????????????????!!!!!!!
Hết
Cuối cùng nội dung của truyện là gì vậy, đam mỹ mà sao nhỏ nhân vật chính nó chính dữ vậy? Cơ mà chương này có tiến bộ, cố lên
Trả lờiXóa