Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Hủ Nữ Là Số Một [Chương 7]

 Hủ Nữ Là Số Một.

Chương 7.

Len Jun


Tâm trạng của tôi bây giờ đang bị tụt dốc nặng nề.

Hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi đường dài của mẹ từ quê nhà xa xôi, tôi chẳng còn một chút xíu động lực nào để tiếp tục kế hoạch ăn chơi sa đọa nơi lễ hội truyện tranh của mình được nữa.

Nếu cảm giác lúc buổi sáng khi tôi bị trễ xe buýt là bực dọc, khó chịu.

Buổi trưa tình cờ gặp được hai tên ôn dịch ‘Mặt đẹp dạ thú’ kia là cáu gắt dẫn đến điên tiết.

Nhưng cũng phải nói rằng tôi đây gặp may vì dù sao đi nữa, cuối cùng tôi vẫn được ‘mặt nạ quái dị’ cho đi ‘ké’ đến nơi tổ chức lễ hội truyện tranh.

Tạm bỏ qua cái điều kiện cho hắn mượn tiền mua phụ kiện Vocaloid thì tâm trạng lúc đó của tôi, phải nói là cũng không tồi lắm.

 Ngồi mà tám chuyện phiếm với đồng hương nơi xứ người đã là ‘Vui’ rồi, còn lại là đồng loại nên còn ‘Thú’ hơn!

Ấy thế mà hình như ông trời ghét tôi hay sao ấy nhỉ?!

 Tâm trạng đang tốt lành thế, mà mẹ lại tự nhiên chủ động gọi điện thoại cho tôi.

Con dế yêu lâu năm cứ mãi miết nhấp nháy ánh đèn chớp, tiếng gà trống gáy vang ngày càng có xu hướng nháo loạn ầm ĩ hơn, mà điện thoại của tôi dường như cũng đang trong tình trạng vô cùng lo sợ điều gì thì phải, chẳng  hiểu vì sao tôi đã cầm thật chắc nó trong tay rồi mà ‘dế yêu’ vẫn cứ run lấy run để run đến cực kì mãnh liệt, cực kì đáng sợ như vầy cơ chứ?!

Bé điện thoại nổi loạn run rẩy một trận, khiến cho cả bàn tay của tôi cùng run hoài không thôi.

Mở to đôi mắt một mí đã nhỏ lại còn bị xưng bụp lên, tôi căng hai con ngươi của mình thật dũng cảm nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa.

Thôi toi thật rồi, đây đúng là số của mẹ còn gì?

Sắc mặt của tôi nhanh chóng đã rơi một cái bộp xuống tầng thấp nhất.

Từ khi mình xa nhà đến nay đã sáu tháng lẻ hai ngày, trong khoảng thời gian không ngắn cũng chả dài này, đã có bao giờ mẹ chủ động gọi điện hỏi thăm mình đâu nhỉ? Tại sao hôm nay lại đột nhiên có ý tốt ngoài sức tưởng tượng  thế này, không những quan tâm con cái đột xuất mà còn là rất kiên trì nhẫn nại nữa.

 Nhìn xem, nhìn xem người ta đã cố ý không bắt máy, thế mà vẫn cứ cố gọi đến mới đau chứ?

Mẹ à, mẹ thật biết cách làm khổ con quá đi?!

Nếu sự suy đoán của tôi không nhầm, thì việc tháng vừa rồi ba mẹ không chuyển tiền cho tôi cùng với lần gọi điện đột xuất này nữa, nhất định có liên quan gì đó vô cùng mờ ám.

Thể nào không bắt mình về nước, cũng ép mình lấy chồng!

Hừ hừ, lấy chồng gì chứ? Bộ không biết chị đây tôn thờ chủ nghĩa độc thân hay sao? Mới tí tuổi đầu đã chồng với con, mẹ này thật là~~~~~

Nghĩ đến đó tôi bất giác rùng mình một cái.

Tôi nghiến răng, bàn tay đang cầm điện thoại nắm lại thật chặt. Chặt đến mức, nếu mà tên ‘Mặt nạ quái dị’ kia không đập vào vai tôi một cái Bốp, điện thoại nhờ đó mà theo đà bay ra ngoài, thì có lẽ  tôi đã bóp nát nó rồi.

Tự dưng tôi có suy nghĩ, mình cũng bảo lực ghê.

Điện thoại, mày qua được kiếp nạn vào trung tâm sửa chửa lại lọt ngay vào trung tâm bải phế liệu thành phố, tất cả là nhờ tên khốn đẹp trai trước mặt mày đấy nhé.

Tuyệt đối không liên quan gì đến nữ chủ nhân của mày đâu nha.

Bị hắn bất ngờ đấm một cái vào vai, cái đấm ấy nói nặng cũng không nặng, nhưng nói nhẹ cũng chẳng thể nhẹ. Cú đấm nhẹ nhàng của hắn đủ đế khiến một cô gái mỏng manh yếu đuối như tôi đây nhất thời không khỏi giật mình, điện thoại trong tay cũng như thế theo đà giật mình ấy bay ra khỏi tay tôi lượn thành một vòng trên trời trước khi đáp xuống đất mẹ kính yêu.

Tôi há mồm to, mắt trợn trắn nhìn theo đường bay và điểm chạm đất đầu tiên của chiếc Điện Thoại.

Tôi bắn ánh mắt phẫn nộ chất chứa rất nhiều oán khí đã dần tích tụ đè nặng trong mình từ sáng đến giờ. Suy nghĩ rất nhanh về những chuyện xui xẻo không đâu trong thời gian qua, ba mẹ không thèm gửi trợ cấp tiền bạc cho mình nữa, quyết định ăn chơi thỏa thích cũng không được thuận buồm xuôi gió, giờ thì nhìn xem, nhìn xem con dế đã đi theo mình được gần hơn chục năm mạng cũng sắp tong.

Không chạy tới mà đấm hắn một phát cho đỡ tức, quả thật khen mình có đức tính nhẫn nhịn cao.

Hừ hừ

Ánh mắt oán hận của tôi chỉ tạm kết thúc khi bên tai nghe được tiếng va chạm giữa kim loại và nền đá hoa cương.

“Bum!”

“…”

“Ò ó o” “Ò ó o o o o”

Tôi há mồm, con mắt lần thứ hai lại trợn lên thật to, biểu lộ một sự kinh ngạc tột độ không-thể-thốt-nên-lời!

Cái điện thoại cổ lỗ ấy sau cú va chạm không hẳn nhẹ lắm lúc nãy, lại chẳng có chút mảy may thương tổn nào, con gà trống trong ấy vẫn còn có thể gáy được chứng tỏ nó hoàn toàn không sao, thật sự là quá tuyệt đó mà!

Tôi muốn nhảy cẩng lên, phét vào đùi một cái, cùng lúc hét lên mấy tiếng kích động.

Đấy nhìn thấy chưa, điện thoại của chị tuy chỉ là đồ củ nhưng nó cổ, và cổ thì luôn có cái chất lượng riêng của nó đấy nhé.

Tên mặt nạ quái dị nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng sau cái hành động quá trớn, đột nhiên cười đến cả người đều run rẩy.

“Xem ra vật cũng như người, thiệt là sống dai sống khỏe mà.”

Tôi im lặng, liếc nhìn hắn, rồi lại liếc cái điện thoại dở hơicủa mình.

“Ò ó o oooo Ò ó o ooooo”

Nếu lúc nãy tôi còn tiếc lên tiếc xuống vì điện thoại của mình rất có khả năng sẽ vào bãi rác trung tâm thành phố mà định cư.

Thì ngay bây giờ, chính bản thân tôi lại rất muốn phi thân ra trước hai bước, tại tọa độ điện thoại đang yên phận nằm. Giáng một cước vào chính giữa màn hình để tôi không phải nghe thấy tiếng gà gáy đinh tai nhức óc đó nữa.

Nhưng mà suy nghĩ của tôi không nhanh bằng hành động của tên bên cạnh. Chẳng biết từ khi nào hắn đã tranh thủ giúp tôi nhặt giúp điện thoại lên rồi, còn tốt bụng lau sạch đám bụi trên mặt kiếng giùm tôi.

Trao tận tay con dế lão làng lại với khổ chủ của nó, hắn mỉm cười tủm tỉm nói:

“Không cần cảm ơn đâu”

Tôi đang định đáp lại hắn rằng:Ai cảm ơn anh mà mơ tưởng chứ, hứ!

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy như vậy thật không nên.

Cái ‘duyên’ có lẽ người ta không cần, nhưng An Bảo Nhi tôi lại không muốn trở thành một người vô duyên đâu.

Lời còn chưa kịp thốt ra, thì thần kinh của  tôi lại chấn động thêm một lần nữa. Trong lúc tôi còn đang vật vã với dễ yêu, đến nổi không thèm bắt máy điện thoại. Chắc mẹ cũng hết kiên nhẫn mà bắn nhanh sang đây cho tôi một cái tin nhắn.

Tôi âm thầm cảm khái: Chà chà, dạo này mẹ tân tiến dữ nga, còn biết nhắn tin kèm theo emo cảm xức nữa đó?

Đưa cái mặt ngu ra nhìn chằm chằm vào hàng chữ với cái biểu cảm của hình mặt cười trên điện thoại.

Tôi không thể không thở dài một phen.

Trên màn hình điện thoại có ghi:“Còn không bắt máy, mày muốn chết cứ nói thẳng cho mẹ biết, có rõ chưa? (*+__+*)~

Tôi bưng khuôn mặt đang rưng rưng khóc thầm đầy bi đát của mình nhìn lên ông trời mà trong lòng không khỏi ca thán một phen. Trên đời này vẫn còn xót  lại một người mẹ máu lạnh đến như thế sao?

Vẫn cứ nhủ thầm trong bụng là mẹ đang mắng yêu mình, phải nên vui lên chứ không được buồn. Thế nhưng, sự thật tôi cũng không thể nào chấp nhận được cái tình yêu đầy áp lực đó.

“Ò Ó O ooooo” Đấy nó lại gáy nữa đấy, tự nhiên tôi thèm món canh gà thuốc bắc dễ sợ, mai chắc bắt nó đi nấu để uống tẩm bổ quá.

Tôi không dám để vũ khí hạng nặng khai hỏa thêm nữa, đành nhanh chóng bấm vào nút trả lời cuộc gọi.

Bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con sau sáu tháng không gặp nhau.

“A lô, mẹ ạ,…cái gì?.....Không, con không muốn đâu. Gì ạ, …con đã nói là không thích rồi mà?....Sao ạ, đẹp đẹp trai lắm sao?.....Cơ nào?....OAaaaa, ghê vậy, mẹ, mẹ nói có thật không?.....Thật không thể thật hơn sao ạ?......Ồ,…nhưng con cũng không về đâu, ở bên đây sướng……hả? Cái gì?.....Mẹ, mẹ đừng đùa con nhé……Ok, ok mai con ra sân bay mua vé rồi về liền, mẹ cứ yên tâm,….a, từ từ về cũng được ạ,….chứ sao lúc nãy mẹ hối con là chi mà gấp thế?.....Cái gì, đánh úp tâm lý….Ha ha, mẹ khéo nói đùa quá hả?.....Ồ, thế ạ….nhưng mà con vẫn không muốn…..A aaa con biết rồi, con xin lỗi ạ….À thế ạ, Sayonara Okasan.~”

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn hai mươi phút đồng hồ, khiến cho tài khoản điện thoại vốn dĩ đã eo của tôi nay lại hẹp thêm một chút nữa rồi.

Haizz, lần này không thể không về rồi. Mẹ đã nói đến như vậy cơ mà??!!

Tôi vẫn đang tiếp tục mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhất thời quên bén mất rằng bên cạnh mình vẫn còn một vị ‘mỹ nam’ ‘mi mục thanh tú’ đứng ở bên cạnh, ánh mắt hắn vô cùng hiếu kì nhìn tôi.

Có vẽ như tôi và hắn mà thân thêm một chút xíu nữa thôi thì hắn có thể liền nhảy vào mà gặng hỏi xem xem ai vừa gọi cho tôi quá!

Trẻ nhỏ nhà ai lại dạy thành hư hỏng thế này cơ chứ, phép lịch sự cơ bản nhất là không được ‘vô duyên’ dưới bất kì hình thức nào, ấy  thế mà vẫn có đứa cũng quên.

Tôi nói với hắn mấy câu khách sáo nữa, đại để là cảm ơn đã cho tôi được đi ké tớ đây, không có hắn chắc giờ này tôi vẫn đang lang thang bên ngoài lề đường chứ không phải thoải mái vui vẻ mà được ở trong này tung hoành cả nửa ngày trời. Báo cho hắn biết rằng khoảng mấy ngày nữa là tôi về Việt Nam rồi, có nói mấy lời tạm biệt chúc sức khỏe thì nói luôn đi. Cho dù chỉ mới biết nhau không bao lâu, nhưng cũng tính là có duyên một ngày mà.

Vậy mà, sau khi tôi đầy thương tâm nói tôi sắp rời khỏi vương quốc Manga yêu dấu, sứ xở hoa anh đào đẹp đẽ để trở về với quê mẹ thương yêu thì hắn cũng chẳng mảy may có bất kỉ tia cảm xúc động lòng nào.

Này, dù thế nào cũng phải phối hợp diễn với tôi một chút chứ?! Sao lại cứ không cảm xúc như Hồ Quang Hiếu thế này?!

 Mặt hắn tỉnh bờ nhìn tôi và nói.

“Tiền tôi mượn cô về Việt Nam nhất định sẽ trả cho, đưa số điện thoại đây để tiện liên lạc.”

Tôi kinh ngạc kêu lên, chết thật xém tí nữa là lỗ to luôn rồi.

“Chậc, anh mà không nhắc chắc tôi cũng quên luôn vụ ấy?”

“Tình và tiền là hai thứ không thể tùy tiện đem đi cho kẻ khác mượn hoặc quên mất nó, đạo lý đơn giản vậy mà cô cũng không hiểu hay sao?”

Tôi nhất thời tức nghẹn họng.

Này, không phải chính anh là kẻ vô cớ mượn tiền của tôi hay sao?Còn sám lên mặt dạy khôn tôi nữa???

Hắn vô cùng tự nhiên lấy điện thoại của tôi để bắn số qua máy hắn. Tôi tự nhiên cảm thấy người con trai trước mặt mình quả thật rất tỉnh và đẹp chai.

Chai ở đây là Chai mặt đấy nhá.

Chắc ánh nhìn của tôi ghê quá hay sao đó, mà chưa đầy mười phút sau da mặt dày của hắn tự nhiên đồng loạt từ màu trắng biến thành đỏ rực.

Hắn ngẩng đầu, hơi cười cười nói.

“Mặt tôi có dính bụi à”

“Không!”

“Thế quái gì cô nhìn chòng chọc vào tôi ghê thế, có biết như vậy là mất lịch sự cỡ nào không?

Hắn vẫn tiếp tục cười, cười đến độ hai cái răng khểnh trăng bóc cũng sắp lòi ra hết rồi.

Chắc hắn cũng không biết đâu nhỉ, khi hắn cười thật giống như ánh nắng mặt trời vậy, mang theo chút ấm áp lẫn yên bình.

Mãi nhìn hắn, khiến tôi có chút hoa mắt. Quả nhiên, ngắm người đẹp cũng chẳng phải dễ dàng gì cho lắm.

Tôi do dự mãi một lúc mới dám mở lời.

“Có người đang rất khốn khổ để tìm anh đấy?”

Như bị nói trúng tim đen, nghe xong câu nói đó hắn liền ngừng hẳn cười đùa.

“Anh ta bảo, anh ta nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên đi được. Nên mong anh hãy quay về đi, đừng trốn tránh anh ấy nữa”

Chậc, mình bịa chuyện cũng khiếp quá nhỉ? Sau này sang Hollywood kiếm một chân diễn viên quần chúng là ăn ngon cả đời rồi.

Hắn giương đôi mắt đen láy linh hoạt, mày kiếm khẽ nhíu lại, đầy vẻ nghi hoặc nhìn tôi.

“Cô là ai? Cô và Đỗ Kì thật ra có quan hệ gì ?”

Ôi, tôi nghe thấy rõ mùi dấm chua chua à nha. Thì ra cái tên khó chịu đi chiếc BMW hồi sáng tên là Đỗ Kì.

Mặc dù tôi không thích cái tên lầm lì ấy thật nhưng cũng không thể đã hứa giúp người ta rồi lại thất hứa không thèm giúp.

Kì thật,  tôi rất muốn bỏ qua sự thật rằng tôi đã gặp được ‘mỹ nhân trên núi’ trong tắm ảnh này lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù gì mình cũng lỡ tay làm mấy tấm ảnh quý giá của tên kia, thôi thì kiếm được  người thật về trả cho hắn. Trước là không nợ nần gì tên ấy nữa, hai là..he he. Hoàn thành được một sứ mệnh tuyệt vời nhất trong cuộc đời của một Hủ Nữ Chân Chính.

Đó là được làm mai cho một cặp đôi thật sự yêu thương nhau và mãi bên nhau suốt cuộc đời này!!!!!


“Không phải tôi đã tự giới thiệu mình rồi sao? Anh đã lẩm cẩm thế thôi thì để tôi phá lệ nói lại lần nữa nhé.Tôi tên là Nguyễn An Bảo Nhi, chỉ là một kẻ qua đường trong chuyện tình đầy ‘kinh thiên động địa’ của hai người mà thôi. Hôm nay, duyên phận lạ thường đưa đẩy chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi thì đã gặp được cả hai đại mỹ nhân ‘sắc nước hương thành’ đây.

Buổi sáng gặp cái anh lầm lầm lì lì kia, buổi chiều lại gặp được người mà anh lầm lì đó muốn tìm. E hèm, vì cả hai người đều có ý tốt giúp tôi đến được nơi tổ chức lễ hội truyện tranh, thế nên tôi mới hảo hảo tâm muốn giúp các người có thể gương vỡ lại lành, bất hòa trở lại thuận hòa , cuộc sống được hạnh phúc như xưa ấy mà. Chậc, cho dù hai người có thật sự là ‘huynh đệ luyến’ nhưng cũng không phải là vấn đề đâu, yêu là yêu cần gì phải quan tâm đến những chuyện bên lề cơ chứ, anh thấy….”

Tôi còn chưa kịp nói hết nỗi tâm sự đầy vẻ tâm trạng của mình ra cho hắn nghe, đã phải bắt gặp ánh nhìn mang đầy oán khí của hắn.

Trái ngược hoàn toàn cái dáng vẻ khùng khùng điên điên từ trưa đến giờ, hiện tại hắn… chắc đang cực kì tức giận thì phải.

Cơ mà, tức giận với ai?

Với tôi á?

“Này, anh đi đâu vậy? Tôi còn chưa có nói hết mà??”

Tôi nhìn theo bóng lưng đằng sau của hắn, không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng, Ai da làn da thật trắng a, thân hình thật mảnh a.

Hắn bước nhanh ra xa khỏi chỗ tôi đang đứng, tuy nhiên tôi vẫn có thể nghe được loáng thoáng vài câu trách móc đầy giận dỗi của hắn.

Hắn đang rút di động bấm số gọi cho ai đó, không biết đang cải vã chuyện gì mà cả tai và cổ đều đỏ rần hết cả lên. So với khi nãy bị tôi nhìn e rằng cũng không bằng một góc của bây giờ.

“Đỗ Kì!!! Anh nghe cho rõ đây, tôi với anh chính là sau này và mãi mãi đều không-thể-có-kết-quả vì vậy cho nên đừng điên khùng nữa, hãy tỉnh táo ra giùm một chút đi! Cái đầu lạnh lùng của anh để đi đâu mất rồi hả? Anh có hiểu được tình huống của chúng ta hiện tại hay không? Chúng ta là anh em, là anh em đó!!!! Hơn nữa còn lại là con trai với nhau,đồng tính đã khó loạn luân con khó hơn…” Nói đến đó hắn cúp máy cái Cụp.

Oán khí với cái điện thoại một hơi xong, hắn đột nhiên quay người lại nhìn tôi. Bây giờ khoảng cách của chúng tôi đối với nhau chắc khoảng năm đến sáu bước chân gì đó thì phải nhỉ?


“Cô không hiểu chuyện thì đừng ăn nói bậy bạ! Cô thì biết gì về chúng tôi cơ chứ, đồ nhiều chuyện?!”

Oán khí đợt hai phun trào, hắn thỏa mãn tiêu sái sải bước mà đi, để lại tôi một mình ngây ngốc, nhất thời hóa đá một phen.

Hơ hơ, hắn đang chửi tôi đấy à?

Hơ hơ, mình là đồ mỏ nhọn, đồ ăn nói bậy bạ, là cái phường nhiều chuyện hay ngồi lê đôi mách đấy à????


Hừ, không hổ là anh em nha, tính tình cũng từa tựa nhau, hứ. May mà giờ này mọi người tham gia lễ hội đều đã về hết rồi, nếu không chắc tôi quê đến bốc khói quá!!!!!

2 nhận xét:

  1. Phải là đồng tính đã khó loạn luân còn khó hơn mới đúng.
    Vs cả mày viết lê thê lạc đề quá, học mệt nghỉ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lê thê lắm hả? ''chậc chậc'' thế mà từ hôm qua tới giờ t cứ cười hô hô lên vì mình viết dài đấy mày =)))))
      Biết rồi, t sửa liền. Chương tới sẽ cố gắng tình tiết phát triển nhanh hơn.

      Xóa