Chương 9
Len Jun
Căng
mắt nhìn đống hàng phụ phầm Manga –Anime, SA- Yaoi và Daimei nằm la liệt trên
giường, tôi bất chợt cảm thấy lỗ đen vũ trụ đang cố nuốt chửng lấy mình.
Nếu
như những thứ tôi sưu tập chỉ là những cuốn truyện tranh thiếu nhi như Đoreamon
trong sáng, thần đồng đất việt thuần khiết thì tốt biết mấy. Nhưng đây lại toàn
là…
Ây
da, kể ra thật dễ khiến người ta đỏ mặt đó mà.
“Nói
đi, cái gì thế này?”
“…Truyện
tranh cùng mấy thứ lặt vặt thôi ạ”
“Thật
không?” Mẹ nhướn đuôi mắt, cầm lất một quyển Shounen Ai mới toanh mà tôi khó
khăn lắm mới giành lấy được, đập thẳng vào đầu tôi cái ‘Bốp’, bà lạnh giọng.
“Mở
ra!”
Nếu
tôi nhớ không nhầm thì trong quyển sách này tôi có kẹp một bức ảnh màu khá đẹp
Rating 18+ của D18…
Tôi
rưng rưng nước mắt, bắn cái nhìn đầy bi ai về phía mẹ lại bị bà trừng cho một
cái đến là khiếp đảm tinh thần. Tay chân bỗng
chốc luống cuống làm rơi cả cuốn truyện xuống đất, vô tình khiến những thứ muốn
dấu diếm lại lòi hẳn ra.
Tạch
Tôi
nghe rõ tiếng đứt dây thần kinh của trung ương não trái tim treo lơ lững trên
cành cây thoáng chốc rớt xuống một cái ‘Bụp’ theo đà bay của tấm poster màu khổ
A4.
Tôi
vẫn còn nhớ như in tấm ảnh đầy cuốn hút đó, trên chiếc giường trải ga màu trắng
tinh, hai anh Sẻ và Ngựa đang trong tình trạng thân không mảnh vải, quấn chặt
lấy nhau khiến fan girls vô cùng mát mắt và hủ nữ như tôi lại vô cùng mất máu.
Tôi
lặng người đứng im bất động chờ đợi một cơn thịnh nộ từ mẹ.
Chờ
mãi, chờ mãi vẫn chưa thấy tí động tĩnh gì? Chỉ thật lâu sau, tôi mới nghe thấy
tiếng mẹ thì thào yếu ớt.
“Rốt
cuộc thì mẹ đã dạy mày sai ở chỗ nào chứ?”
Rụt
rè ngẩng đầu lên nhìn mẹ, tôi thấy khuôn mặt bà tiều tụy khốn khổ hơn trước rất
nhiều. Chẳng cần biết lý do là nguyên nhân gì, tôi vẫn cảm thấy mình thật có
lỗi.
“..Mẹ…
Chuyện này không giống như mẹ nghĩ đâu?”
“Hức…hức…là
lỗi tại tôi, tất cả là lỗi của tôi…..là do tôi nuông chiều dạy hư con cái”
WTH?
Mẹ mà nuông chiều con á? Có lầm chỗ nào không vậy?
“Mẹ,
mẹ đừng như thế nữa được không? Cái đó, cái đó chỉ la niềm đam mê sở thích của
con thôi, không hề như mẹ tưởng tượng đâu”
“Ông
trời ơi! Tôi đã tự tay hủy hoại đi đời con gái của mình, bỏ bê không dạy dỗ nó
nên người để nó lầm đường lạc lối, bước chân vào thế giới đầy kinh tởm ấy!!!!”
Khi
nghe mẹ nói đến câu cuối, cảm giác tội lỗi của tôi không biết đã bay mất vào
chốn nào rồi.
Tôi
biết, là tôi sai. Là do tôi làm mẹ phiền lòng, là tôi không tốt. Nhưng tôi
không thể chịu đựng nghe thêm bất cứ thứ gì tương tự như thế nữa. Cái gì? ‘Thế
giới đầy kinh tởm’ ư?? Kinh con mẹ nó chứ tởm, tôi khinh ra!!!!!
“Mẹ
không biết thì đừng nói! Mẹ có biết rằng, mình nói như vậy đã xúc phạm biết bao
nhiêu người rồi không? Mẹ khinh cái thế giới ấy, tức là mẹ đang khinh con gái
mẹ đấy, mẹ hài lòng chưa…hức….Oaaa!!!”
Tôi
bực thật rồi, tôi muốn cãi lí nhưng chẳng biết làm thế nào, ức quá đành khóc
thôi.
Tôi
bật khóc, rồi òa lên rống. Không gì đau lòng hơn việc bị người thân nặng nề chỉ
trích những thứ mình trân quý cả.
Tôi
khóc nức nở, lấn áo luôn tiếng khóc tỉ tê của mẹ, khóc đã rồi, tôi lăn ra
giường ngủ luôn.
Tôi
mệt lắm rồi, cũng lười giải thích nữa. Mặc kệ mẹ hiểu như thế nào, mặc kệ mẹ
muốn như thế nào, tôi cũng chẳng thèm để ý đến. Chẳng ai lại phải làm rõ lí do
vì sao mình lại thích thứ gì đó, vì nó thật lố bịch. Đam mê đơn giản chỉ là yêu
thích hết mình vậy thôi!
Mẹ
còn nói điều gì đó, bà hình như thở dài đắp chăn cho tôi rồi bước ra khỏi
phòng. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, tôi xoay người khẽ nhếch mép cười. Đòn bất
tỉnh nhân sự này sử dụng thật hiệu quả nha, may mà trước khi sang nhật tôi đã
cất giấu hết những món bảo bối của mình đi rồi. Đống đồ hồi nãy vẫn chưa thấm
là bao, chỉ có vài bức ‘nóng’ thôi, còn lại vẫn là hàng bình thường.
Phút
chốc, tự dưng cảm thấy mình rất hợp với nghề diễn viên.
Tôi
ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy đầu óc không khỏi mơ màng
cứ mãi đông đông đau nhức mãi không thôi.
Tôi
lết cái xác đang trong tình trạng rệu rạo này xuống nhà, mong rằng mẹ kính yêu
không tức giận đến nổi bỏ đói luôn con gái của mình.
Vào
bếp, mở tủ lạnh, tôi lấy hết những thức ăn nhanh ra đem hết lên lầu làm lương
thực dự trữ trong sự nghiệp trường kì kháng chiến chống lại mẹ.
Lúc
nãy xuống lầu, tôi chỉ lăm lăm đi vào phòng bếp mà không để ý đến những cái
khác. Bây giờ thong thả thế này, mới nhận ra hình như trong nhà có khách.
Tiếng
cười của hai người phụ nữ đang trò chuyện trong phòng khách cứ khe khẽ vang
lên.
“Cô
công chúa bảo bối nhà em đâu rồi? Gọi xuống đây chị xem mặt cái nào?”
“Công
chúa bảo bối gì chị? Con bé ấy đến giờ chắc vẫn còn đang chổng mông lên trời mà
ngáy ngủ đấy thôi”
“Ôi
trời, em cứ nói thế. Lớp trẻ bây giờ còn mấy đứa được như con bé đâu, ăn được
ngủ được là tiên mà!”
“Em
thấy nó giống như con heo thôi chị à?”
“Sao
em có thể nói con mình như thế, Bảo Nhi hồi nhỏ dễ thương lắm đấy chứ”
Tôi:
“…”
Tôi
bất động đứng dưới chân cầu thang, khóe miệng hơi giật giật.
Bạn
đã thấy người mẹ nào nói xấu con của mình đến như thế trước mặt người ngoài
chưa? Người ta là mắng yêu, còn mẹ tôi là mắng thật đấy, bà chẳng biết đùa đâu
hay là tôi thật sự,..là con do mẹ nhặt được từ ống cống????
Cơ
mà cái bác đang nói chuyện với mẹ tôi ấy, có giọng nói thật ngọt ngào dễ chịu.
“Lúc
còn nhỏ, con bé cứ chạy theo chị bắt chị ẳm mới chịu đấy. Còn toàn gọi chị là
mẹ không thôi”
“Úi
trời, nó chỉ được cái là khéo nịnh ha ha”
“Chị
thật ghen tị với em, có một đứa con gái dễ thương ngoan ngoãn như thế chẳng bù
với ba ông tướng đầu gỗ nhà chị, suốt ngày chỉ biết công việc, công việc, và
công việc”
“Ầy,
nếu chị thích nó thì em bán cho đấy, nhưng mà giá cả hơi cao đó nha, sao nào có
chịu không?”
Gì
vậy trời????
Cuộc
trò chuyện đơn thuần giữa hai bà nội trợ không hiểu nguyên do lại bị biến thành
một phiên chợ sáng thế này? Tệ hơn là tôi lại bị đem ra chào hàng nữa chứ?!!!
“Cô
cũng giỏi tính toán quá ha!”
“Cũng
là do chị dạy bảo cả?”
“Gớm!
Một trong ba thằng con trai của chị đứa nào khiến con bé đồng ý kết hôn. Sẽ
được trao hoàn toàn quyền thừa kế của công ty, được chưa?”
“Ha
ha, thành giao!”
“Thành
giao. Ngày mai, thằng con trai thứ hai của chị sẽ đến đón con bé, em chuẩn bị
đi nhé”
“Vâng,
chị về cẩn thận”
Đợi
đến lúc tiếng động cơ của chiếc xe hơi nhỏ dần, chẳng đợi mẹ vào nhà, bàn chân
nóng ran như bị lửa đốt, phóng nhanh tới chỗ của mẹ, yêu cầu bà cho một lời
giải thích thỏa đáng.
Mang
tâm lí bản thân không còn là tội phạm mới hôm qua từng mắc phải lỗi lầm cũng
được coi là nghiêm trọng với mẹ mà là mẹ đang có lỗi với tôi. Khí thế hừng hực,
lửa chiến đấu bùng cháy phẩn nổ mãnh liệt.
Tôi
hơi cáu, hỏi:
“Con
cần mẹ cho một lời giải thích rõ ràng”
“Ô,
dậy rồi sao, trời vẫn chưa tối mà?”
Con
đã giận muốn điên người lên rồi, cho nên mẹ không cần phải châm chọt con như
thế nữa, phản tác dụng lắm!
“Tại
sao mẹ lại tự ý sắp xếp cuộc đời của con, mẹ chẳng cho con một tí tôn trọng nào
cả?” Tôi hét lên.
Dường
như mẹ chẳng hề bị tiếng hét của tôi làm cho ảnh hưởng. Bà vẫn bình thản uống
trà, lại còn nhắm mắt rất thư thái thưởng thức hương trà nữa chứ?!
“Muốn
tiếp tục sự nghiệp hủ nữ của mày không?”
Không
ngờ rằng mẹ lại đáp trả sự giận dữ của tôi bằng câu hỏi đó, nhất thời khiến tôi
ngây ra một chút.
“…Muốn!”
“Muốn
thì ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, thu dọn hành lý ngày mai chuyển sang nhà bác
Đỗ mà ở”
Bác
Đỗ gì chứ? Lại muốn ép người nữa sao?
“Yên
tâm, bác ấy thương mày lắm, lại muốn một đứa lười biếng, ham ăn, hăm ngủ, ham
chơi như mày về làm dâu cơ đấy”
“Nhưng
mà con không muốn!” Tôi lại hét lên lần hai.
Thôi
xong, lần này là ‘Say good bye, my life’ luôn nhé, chỉ trong vòng chưa đầy ba
mười phút đồng hồ tôi đây đã có thể hét vào mặt mẹ những đến tận hai lần.
Sắc
mặt mẹ thoáng trầm xuống, giọng lạnh tanh.
“Tốt
thôi, nếu mày thích cãi bướng như thế thì mẹ chiều mày luôn. Chuẩn bị tâm lí
trước đi, chốc nữa thôi đống truyện tranh của mày sẽ thành tro.”
Tôi
muốn khóc quá, mẹ nói là làm thật đấy! Cứ nghĩ đến hai kệ truyện tranh gần chín
năm sưu tập sắp ra tro, không khỏi người khác đau lòng.
“Mẹ
xem thường con quá rồi đấy!”
“Vậy
sao, thế thì đem vứt tất cả poster boy love R18+, R21+ mà mày dấu dưới chân
bàn, phá hết đống đam mỹ mày mua cất trong học tủ, với cả quăng luôn cái bộ đồ
quá dị màu mè gì đó trong tủ áo, à tiện thể cắt luôn máy tính, dẹp luôn điện
thoại nhé!” Bà nhướn mày, khiêu khích.
“Mẹ
muốn cho con vào kỉ nguyên thời đồ đá sống ư?”
Biết
là trốn không khỏi ý trời, chạy không thoát nổi bàn tay của mẹ. Tôi bất đắc dĩ
thu dọn gói gém đồ đạc chuyển đến nhà bác Đỗ Thị, chọn cho mình một chàng trai
tốt đẹp làm chồng.
Thôi
thì, việc đến đâu thì tính tới đó ‘Thuyền đến đầu cầu, tất sẽ thẳng thôi mà!’
Cầu mong cho cả ba anh đều là những Tiểu Công, Tiểu thụ đẹp trai.
Hắc
hắc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét