Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Hủ Nữ Là Số Một [Chương 10]

Chương 10
Len Jun



Vẫn biết rằng, trên đời không thiếu những điều kì quái nhưng tôi vẫn chẳng thể ngờ được năm nay lại đặc biệt nhiều đến như thế.

Tỷ như việc mẹ tự nhiên phát hiện ra tôi là hủ nữ, lại còn biết rõ tất tần tật những nơi tôi dấu ‘hàng’ hay tôi đùng một phát buộc phải rời khỏi bầu trời tự do của các FA-er để tự mình đi chọn một Aka chồng.

Nếu những sự việc mang tính đầy kích thích dây thần kinh giết người trên đều được tôi đón nhận một cách bình thản thì tình huống dở người trước mắt cũng không quá khó để tiếp nhận.

“Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?”

“Đón cô về nhà tôi”

“Đừng nói anh là con trai thứ hai của Bác Đỗ đấy nhá!”

“Ờ”

Tên con trai mang kiếng cận, vẻ ngoài làm như phớt đời đang đứng trước cổng nhà tôi còn ai khác nữa ngoài bạn Đỗ Kì cơ chứ! Tôi thật sự cảm phục vòng xoáy của định mệnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ tên siêu cấp khó tính đẹp trai này chính là hoàng tử của đời tôi sao?

Không!

Không thể nào!

Tôi không bao giờ chấp nhận được việc hắn cùng mình sống chung dưới một mái nhà, cùng hắn ngửi chung một bầu không khí như thế chẳng khác nào tôi tự đang đầu độc bản thân sao?

Mẹ tôi dường như đã nghe thấy tiếng ồn ào trước cổng. Bà rất nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

“Ai nha, Đỗ Kì đến rồi hả, thật vất vả cho cháu quá”

“Không có gì đâu bác ạ.”

“Ừ ừ thanh niên như vậy mới tốt chứ…Ủa mà con bé này! Sao đến giờ này rồi vẫn còn ngẩn ngơ ở đây hả? Nhanh đi lấy hành lý mau, kẻo anh lại phải chờ”

Her~

Từ bao giờ tôi đã trở thành kẻ bị mẫu thân thất sủng trầm trọng thế hả?

Từ bao giờ tôi lại có thêm một người anh trai không cùng huyết thống thế hả?

Đỗ Kì vẫn như hai lần tôi gặp trước, ngồi bên hắn, tôi cứ có cảm giác như thể mình đang ở cùng một tảng băng di động có một không hai trên cả thế giới. Bởi tính phát lạnh của nó cực kì hiệu quả, nói thật nó còn có công dụng hơn mấy cái máy điều hoa nhiệt độ đắt tiền nhiều kìa.

Một cảm giác lạnh, lạnh rùng rợn, lạnh đến sởn cả giai óc.

Tôi nói cấm có sai, xe chạy chưa được nửa tiếng mà da gà da vịt của tôi đều thi nhau mọc hết lên rồi. Cứ mà duy trì cái đà này không khéo còn chưa về được tới nhà bác Đỗ tôi sẽ sớm biến thành con gà luôn cho xem.

Phải nhanh chóng phá vỡ bầu không khí chết tiệt này!

“A ha, xem ra chúng ta có duyên thật nhỉ?”

“…”

“Gặp ở Tokyo, rồi tại sân bay bây giờ thì sắp ở chung một nhà luôn rồi”

“…”

“He he..Cứ như thể tôi và anh từng có thiên duyên tiền định vậy đó!”

“…Là tại tôi sui xẻo thôi”

“Hở? Anh nói cái gì cơ?”

KÉT!

“Tới nơi rồi!”

Tôi thật sự muốn đấm một phát vào mặt tên khốn khiếp mang tên Đỗ Kì này. Người thì đẹp mà tâm hồn thì xấu xa bẩn thỉu thối đến hết chỗ nói. Anh không có bằng lái thì làm ơn dẹp giùm cái màng lái xe kiểu nổi này đi được không? Hay là vẫn còn giận tôi về vụ làm mất tấm ảnh tình nhân kia, muốn nhân sự việc lần này trả thù một thể hay sao?

Mang theo một đống ý nghĩ linh tinh trong đầu, không biết khi nào tôi đã đi theo Đỗ Kì vào tận trong căn biệt thự rồi.

Quả không hổ danh là gia đình tài phiệt bậc nhất Đông Nam Á. Biệt thự của họ mà đem so với một tòa lâu đài quý tộc ngày xưa chắc cũng ngang ngửa với nhau. Nếu như thế thì tên đầu lạnh đang đi trước tôi hẳn là một trong ba vị hoàng tử xinh đẹp đang chờ một nàng công chúa là tôi đây đến để cưới đi rồi.

Đáng tiếc, tôi lại không phải là công chúa, tôi chỉ là một đứa fan girl bị tự kỉ nặng, một con hủ nữ cuồng nhiệt, suốt ngày gào rống vì tình yêu thuần khiết giữa hai chàng trai, mà thôi~

“Cháu là Nguyễn An Bảo Nhi, lần đầu gặp hai bác, mong mọi người tận tình dạy bảo ạ”

Tôi cúi người thành một góc vuông, miệng hô to dõng dạc phát âm rõ ràng từng chữ, hệt như thể tôi đang phải diện kiến Quốc Vương và Mẫu hậu nào đó của cái quốc gia gì đó vậy.

Tôi bỗng dưng nhớ lại nửa năm trước khi còn ở bên Nhật, tôi đi làm part time cho một cửa hàng tiện dụng vào buổi tối. Lúc đó, mỗi lần gặp khách hàng đều phải trưng ra bộ dạng như bây giờ miệng phải ngoác ra cười và mồm thì luôn “Arigatou” mãi không thôi. Tự dưng nhớ lại bỗng thấy xúc động quá, mới ngày nào còn tự do bay lượn như chim thế kia, giờ đã phải tiếp chuyện bố mẹ chồng tương lai rồi.

Ôi, cuộc đời không như là mơ~

“Bảo Nhi lớn nhanh quá, lại đây bác xem nào…Chà mới ngày nào còn bé như thế giờ thì đã sắp thành thiếu nữ rối !!!!”. Bác gái tiếu tít cười đến híp cả mí mắt, vừa vuốt tóc tôi vừa nói.

“Đúng thế, đúng thế! Bảo Nhi mặt mày sáng sủa, lanh lợi, thông minh, xinh đẹp thế kia chắc cả khối thằng con trai bám đuôi rồi ấy nhỉ?” Bác trai ở bên kia cũng tiếp lời, giọng nói ôn hòa vừa mỉm cười vừa vặn hỏi tôi.

“Dạ cảm ơn hai bác đã quan tâm đến, con vẫn chưa có bạn trai đâu ạ”

Thật ra tôi muốn hét lên với hai người họ một chân lí đó là: Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau mà thôi.

Nhưng tôi đâu có dại đến nỗi tự mình đi phá hoại hình tượng nhân vật chính cơ chứ, cứ để họ tự nghi tưởng tượng đi.

“Ôi, thời bây giờ con gái được như cháu là hiếm lắm đấy. Biết lo lắng cho sự nghiệp của bản thân hơn khối đứa suốt ngày chỉ biết quần áo tóc tai này nọ, bác nhìn mà thấy khó ưa”.- Bác gái trực tiếp cảm thán!

Đấy thấy chưa? Người lớn họ cái lí lẽ luật bất thành văn của riêng họ. Chuyện đằng nào cũng có thể nói tốt đằng đó được.

Tôi chỉ cười mấy cái rồi thôi, cũng không có đáp lại gì nữa. Không khéo lại bị hiểu nhầm rằng mình là một thục nữ, suốt ngày ngoài học hành ra chỉ biết may vá thêu thùa, nấu nướng dọn dẹp nhà cửa. Hay là thùy mị nết na, đoan trang yêu kiều, công dung môn hạnh, thuộc lòng tam tòng tứ đức, xứng danh là dâu hiền vợ thảo thì có mà đi tong!

Thật ra tôi chỉ muốn làm một hủ nữ nhỏ nhoi mà thôi. Có thể bình đạm mà sống một đời ổn định bình yên, sáng đi làm, tối về mở máy xem Yaoi, rảnh rỗi lên mạng nói chuyện với chúng hủ, tham gia festival với mấy đứa bạn, cùng chúng nó cosplay nhân vật mình thích. Có thể làm một con sâu lười suốt ngày vùi đầu vào Đam mỹ, ngắm trai đẹp, tự YY, siêng năng nữa thì tập tành viết truyện, viết ra những thứ mình suy nghĩ lên trang giấy để cùng chia sẽ với bạn bè cũng là phục vụ cho chính bản thân.

Cuộc sống như thế, mới thật là yomost chứ!

Cơ mà, để đạt được như thế tôi phải cần cố gắng đến bao nhiêu nữa mới đủ đây a~? Mà thôi kệ đi, bước được bao nhiêu bước thì cứ cố.


Ba người con trai bí ẩn  tôi biết đã được hai người, một là Đỗ Kì cậu chủ thứ hai, hai là Đỗ Thanh cậu chủ thứ ba. Còn cậu chủ cả đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hề được thấy, cái mặt của hắn giống cái gì?

1 nhận xét:

  1. Tới giờ vẫn ko biết truyện nói về cái gì~

    Trả lờiXóa