Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

[Tản Văn] [Đam Mỹ] Mãi Yêu! [Len Jun]

[Tản Văn]

 [Đam Mỹ] Mãi Yêu!
Len Jun

Cậu ấy đã rời xa tôi.
Cậu ấy đã rời xa tôi,thật rồi.
Rời xa vòng tay của tôi, rời xa trái tim còn mãi day dứt trong nỗi  đau đớn không nguôi, rời xa thế giới tôi đang sống, rời xa hết thảy những cái được gọi là mọng ước thề nguyện bên nhau trọn đời, cái mà ngày xưa cậu cùng tôi nắm tay thật chặt, tựa vai vào nhau hạnh phúc mà nói ra.
Tôi hận cậu ấy, hận rất nhiều.
Tôi hận cậu, nhưng cũng hận chính bản thân mình.
Vì cái gì, vì cái gì chúng tôi không thể sống một cuộc đời bình đạm vui vẻ? Vì cái gì cậu lại phải một mình chịu đựng hết thảy những cơn đau dày vò? Vì cái gì cậu chẳng bao giờ mở lời mà than trách với tôi một câu nào? Vì cái gì chúng ta đã đi đến mức đường này, lại còn phải chịu đựng cái cảnh-Phân Tán li khai- Âm Dương Cách Biệt!
Ngày đó, tôi còn nhớ!
Làm sao mà có thể quên được cơ chứ?! Cho dù là một năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, hàng triệu triệu năm chăng nữa. Đời đời kiếp kiếp, những kí ức đau khổ cùng ngọt ngào mà ngày xưa cậu dành cho tôi, sao có thể dễ dàng phai nhòa?
Lúc ấy, giá như, giá như cậu đừng quan tâm đến tôi, đừng đá hoài đến tôi, hai chúng ta coi như chưa từng tương ngộ. Thì đến chặng đường giờ đây, tôi cũng không phải đau khổ đến nhường này!
Phải, tất cả chuỗi ngày tháng đau thương mà tôi đang phải chịu đựng, hết thảy đều là do cậu bày ra.
Là do cậu, chính cậu…..
Cậu tự cho mình rất giỏi có  đúng không? Cậu vô cùng tự hào vì mình rất đáng tuyên dương có đúng không? Cậu cảm thấy mình thật sự quá tốt bụng có đúng không?
Sai,  cậu hoàn toàn sai.
Với tất cả mọi người, cậu chính là như thế. Cần dịu dàng có dịu dàng, cần ôn nhu có ôn nhu, cần tốt bụng có tốt bụng, luôn luôn mỉm cười nhận lấy nặng nhọc mà không thề oan thán lấy một câu. Cậu cứ hệt như hiện thân của thiên sứ mang tới niềm vui cho nhân loại ấy nhỉ?
Nhưng mà, nực cười thật!
Dù cậu có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa, đối với tôi. Cậu cũng chẳng phải là thiên sứ gì sất! Cậu là hiện thân của ác quỷ. Một ác quỷ luôn mỉm cười dịu dàng, ác quỷ độc ác chiếm lấy hết cả tâm can của tôi, chiếm trọn con tim non nớt của tôi. Mang cho tôi chỉ mới một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đầy bất ngờ, rồi lại nhanh chóng đưa nó đi không một chút đắng đo.
Để lại trên trần đời, cô quạnh chỉ còn một mình tôi.
Đau khổ!
Ngày trước, lúc tôi còn là một đứa học sinh cấp ba, nổi danh khắp trường, được đông đảo bạn bè cùng thầy cô biết đến. Không phải vì học giỏi, cũng chẳng phải do tốt bụng mà chính là vì khả năng ăn chơi vô cùng sa đọa của mình. Kết quả học hành không đứng chót, thì cũng về thứ bét, mười bữa đi học đã hơn chín bữa nghỉ. Khắp cả người tôi, lần cho kĩ cũng chẳng thể nào kiếm được một cái ưu điểm nào. Có lẽ, cái mà tôi vô cùng tự hào về cuộc đời của mình từ ngày sinh ra đến tận nay, chính là “Gia Đình Quyền Quý Rất Có Điều Kiện”
Ngày trước, khi tôi từ nước Mỹ xa xôi bay một gần hai mươi từ giờ đồng hồ để về Việt Nam, dự lễ tang người thân duy nhất còn lại trên trần đời này của mình. Trái tim mạnh mẽ vốn dĩ không còn chút ấm áp, giờ đây như được dội thêm một dòng chảy thật  băng lạnh. Khiến nó càng ngày càng trơ lì, đông cứng.
Cánh cửa trái tim càng ngày càng khép chặt lại.
Tôi ngẩn ngơ tự hỏi chính mình, là vì cái gì cậu lại nhẫn tâm bỏ tôi mà đi? Là vì cái gì từ trước đến nay tôi chưa hề một lần xem trọng cậu. Để khi ý thức được rằng, cậu mãi mãi sẽ không quay về nơi này, góc bếp trong căn biêt thự nguy nga cũng chẳng còn bóng hình màu xanh ấp ám của cậu nữa.
Lúc ấy, tôi mới nhận ra có lẽ đã muộn mất rồi.
Từ nhỏ, tôi chưa từng hiểu hết được ý nghĩa của cụm từ “Gia đình hạnh phúc” là như thế nào? Vừa sinh ra đã nghiểm nhiên trở thành đại thiếu gia của tập đoàn Kinh Tế Tài Chính lớn nhất Châu Á. Thân phận cao quý, tướng mạo tuấn tú, ngũ quan xinh đẹp, từ nhỏ sớm đã bộc lộ rõ cái tư chất của một kẻ lãnh đạo vô tình. Những tưởng, tương lai của đứa trẻ đó, nhất định sẽ rất sáng lạng, con đường quan lộ của nó chắc chắn mở to hơn bất cứ ai.
Thế mà.
Người đời đâu ai có thể ngờ được, những khuất mắc của câu chuyện tương lai đứa trẻ đó? Để rồi nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ, đối xử với nó bằng thái độ xem thường, diện trên mình chiếc mặc nạ đầy giả dối ngụy tạo. Nếu chỉ đơn giản, mọi người xung quanh đối với nó như thế thôi, thì chắc rằng trái tim của nó cũng chẳng đau đớn đến nỗi vô tình đến thế. Vậy mà, ngay cả cha mẹ thân sinh ra nó cũng vậy, thậm chí…Chính người mà nó hằng đêm tơ tưởng đến, cũng thuộc  vào cái loại đó. Tất cả mọi người trên thế giới này đều đối với nó cười nhạo, đối với nó giả tạo, đối với nó đầy khinh thường.
Chỉ vì nó, là đứa con ngoài giá thú.
Nó chính là kết quả ngoài ý muốn giữa cha mình cùng tình nhân của ông, lén lún vụng trộm nhau mà thành. Thuở còn rất nhỏ, nó đã cùng mẹ chịu đựng hết tất cả những lời sỉ nhục của họ hàng, nỗi khinh ghét bất tận của Bà cả, cũng như thái độ hất hủi mà các chị em cùng cha khác mẹ dành riêng cho nó!
Quãng thời gian đau khổ ấy, nó chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Nó biết, biết rằng một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch như nó chẳng thể nào có thể danh chính ngôn thuận giúp mẹ mình vượt qua đau khổ được. Chính vì thế, nó đã rất cố gắng nhẫn nhịn, dành tất cả thời gian của mình cho việc học. Mong ước, sau này có thể tự dùng bản lĩnh của chính mình để mang mẹ ra khỏi nơi âm u, tăm tối đầy rẫy hung ác này.
Nếu có một ngày được nguyện cầu một điều ước, tôi vô cùng mong rằng, mình sẽ mãi mãi ngây thơ, hạnh phúc với suy nghĩ tích cực như đứa trẻ ngày đó. Mãi mãi, mãi mãi không bao giờ trưởng thành.
Trưởng thành làm gì? Để tâm trí không lúc nào được nghỉ ngơi, suốt ngày chỉ bận bày mưu tính kế, lo toan kẻ khác hãm hại chính mình.
Thời điểm mà tôi cắt đứt đi dòng suy nghĩ trẻ thơ ấy trong tâm trí mình, chính là vào ngày sinh nhật lần thứ mười mười lăm. Buổi tiệc được tổ chức hết sức long trọng và hoành tráng, đến cả cái khuôn viên thật to phía sau lâu đài của nhà tôi đều được tận dụng hết . Ngày hôm ấy, là sinh nhật của tôi, cũng là ngày thay đổi vận mệnh đời tôi.
Bệnh đau tim của cha đột nhiên tái phát, ông qua đời ngay trong đêm hôm ấy. Sự việc này, khiến cho không chỉ cả Tập Đoàn Tài Chính LJu bị chấn động, mà ngay cả những thành viên trong gia đình cũng bắt đầu giở trò với nhau, âm thầm tranh đoạt tài sản!
Khi ấy, tôi cũng chỉ mới là một thằng nhóc mười lăm tuổi. Dù có là đứa con trai duy nhất trong nhà, nổi tiếng thông minh, sáng dạ có tài lãnh đạo như thế nào đi chăng nữa. Cũng không thể thay đổi được sự thật.
Mẹ tôi là nhân tình riêng của cha, còn tôi. Đơn giản chỉ là một đứa con nằm ngoài giá thú. Di chúc không được tìm thấy, quyền thừa kế tài sản gây ra biết bao nhiêu tranh chấp.
Kết quả cuối cùng, tôi và mẹ bị bà cả vô tình, quăng vào mặt một vali tiền, còn cay nghiệt bảo rằng: Đấy là của bố thí cho chúng tôi. Sau đó đầy nhẫn tâm tống chúng tôi ra khỏi tòa lâu đài đẹp đẽ, nơi đã từng mang dấu ấn kỉ niệm mười lăm năm của tôi, ngay trong một đêm đông buốt giá.
Mẹ tôi, tuy chỉ là một nhân tình thân phận thấp hèn, nhưng ngạo khí của bà con cao hơn cả trời đất. Cả thân hình mảnh mai của mẹ run run trong gió, trừng mắt mãnh liệt nhìn vào Bà cả, lạnh lùng mà thốt lên mấy từ ghê rợn. Cảnh báo bà cả hãy cẩn thận, rồi một ngày chúng tôi sẽ quay lại, lấy hết những gì thuộc về chúng tôi.
Bởi vì, tôi chính là đứa con trai duy nhất của gia tộc này.
Tôi vốn không để tâm lắm những gì mà người lớn đang hành động với nhau, tôi dư sức biết  rằng, với thân phận hiện nay của mình. Chẳng  thể nào đủ mạnh để chống lại với thế lực của bà cả cùng con cái của bã được. Vậy nên, mới an phận bình thản nở một nụ cười chế giễu bọn họ, tay chân nhanh nhẹn đem theo chiếc vali đầy ấp tiền theo bên mình.
Dù biến cố lớn thế nào, lòng tự trọng bị vùi dập đến thế nào. Không có tiền, làm sao có thể sinh tồn tiếp được cơ chứ?!
Tuy đã bị đuổi ra khỏi Lâu Đài nguy nga tuyệt đẹp, nhưng chất lượng cuộc sống của hai mẹ con tôi cũng không hao tổn một chút nào. Vẫn là được sống trong biệt thự, tuy nhỏ nhưng rất tiện nghi, vẫn là được đi xe hơi, tuy cũ nhưng động cơ rất tốt. Tất cả mọi thứ, đối với tôi đều không thay đổi nhiều lắm, thậm chí, ở đâu đó sâu tận đáy lòng mình. Tôi còn thầm một lần ngả mình cảm ơn Bà Cả, vì đã tốt bụng đuổi tôi ra khỏi căn nhà u tối, lạnh lẽo ấy, để tôi có thể tự do cảm nhận thứ cảm giác mới lạ thoải mái này dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Một khoảng thời gian, thật ấp ám.
Tôi vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chẳng hiểu vì sao tôi không thể nào xóa bỏ đi được cái cảm giác rộn ràn xao xuyến cứ nhảy nhót lung tung trong trái tim mình.
Đối diện với hàng trăm khuôn mặt với hàng ngàn thái độ biểu cảm khác nhau. Không tò mò, chắc cũng chỉ là hiếu kì, không thì khinh bỉ, chắc chắn là chán ghét.
Riêng, duy nhất chỉ có một mình cậu khác biệt.
Cậu, như hoa lê mùa xuân làm dậy lên hương khí nồng nàn ấm áp của tiết trời lạnh lẽo. Cậu, như vệt nắng cuối trời làm phá tan đi hết bao nhiêu lạnh lẽo trong trái tim băng giá của tôi. Cậu chính là động lực giúp tôi vượt lên trên cả mọi thứ trên thế giới này, chính là điểm đích cao vời mà tôi dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào với tới.
Cậu hướng đến tôi, mỉm cười thật ngọt ngào. Nụ cười ấy chẳng có lấy một chút tạm niệm xấu xa, chỉ đơn giản là một cái cười vô tư, thuần khiết.
Nụ cười sáng lạn như thiên thần trong bóng tối của cậu, giờ đây vẫn hệt một nhát dao, xuyên thẳng trái tim của tôi, khiến tôi đời đời không sao quên được.
Ngày xưa, chính cậu đã từng nói với tôi rằng: Ông trời luôn rất công bằng và con người trên thế gian này suy cho cùng cũng chẳng ai thật hoàn mĩ, vì vậy đừng nên để chút u sầu làm héo mòn tương lai tươi sáng ở phía trước, hãy vui lên và cười thật tươi.
Bây giờ, tôi đang đứng ở đây, cố mỉm một cái cười thật hạnh phúc, dù cho nhìn thế nào cũng cảm thấy vạn phần ngượng ngạo. Không hiểu từ lúc nào, mà tôi đã trở nên yêu đuối đến vậy, lại quá dễ dàng rơi lệ như thế. Một mình đối diện trước Di Ảnh của cậu mà chẳng thèm giữ chút hình tượng nào cho bản thân.
Có lẽ, đối với những người mà ta thực sự yêu thương , sớm đã chẳng còn khái niệm về khoảng cách  với nhau nữa.
Dù có là yêu hận đan xen, dù có là Âm Dương cách biệt.
Nghe cho rõ đây, Dương Phong Vân!
Tôi sẽ nguyện dùng  trọn đời, trọn kiếp này một lòng yêu cậu. Dù thời gian vô tình có  trôi qua, tôi vẫn mãi mãi giữ cậu trong trái tim này, ở một vị trí thiêng liêng, cao quý nhất!
Hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét