Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

[Tản Văn] [Đam Mỹ] Đôi Bạn.[Len Jun]



[Tản Văn]
                                                                     [Đam Mỹ] Đôi Bạn
                                                                              
Len Jun

                                                                         


 
Con người sống trên thế gian, ai ai cũng ẩn dấu thật sâu trong lòng, một thứ phẩm chất được ít người thừa nhận- Gọi là "lòng ích kỉ".
 
Không biết "Ích Kỉ" đã có mặt trên đời từ khi nào?
 
Chỉ nhớ không rõ ràng cho lắm, rằng ngày xa xưa xưa lắm lắm rồi, có một đôi bạn cực kì thân thiết, họ đã cùng nhau “sánh vai kề bước” kể từ thuở còn thò lò mũi xanh mãi cho đến lúc trưởng thành.
 
Đôi bạn thân ấy, một người tên là Rộng Lượng, còn một kẻ lại có tên là Ích Kỉ.
 
Rộng Lượng tính tình vô cùng ôn nhu lại vạn phần nhã nhặn, đối nhân xử thế luôn luôn khiêm nhường. Không khỏi khiến cho tất cả mọi người xung quanh vô cùng dễ chịu, nhìn hắn bằng con mắt đầy-thiện-cảm.
 
Ích kỉ lại là kẻ luôn xem trọng thiệt hơn, ngoại trừ bản thân mình ra, tất cả những thứ khác đối với hắn chẳng qua cũng chỉ như một cái bàn tính lợi hại ở đời không hơn không kém, giúp hắn chẳng cần tốn công cũng không quá mất sức để dễ dàng đạt được những thứ mình muốn. Chắc là vì cái tính tình như thế, cho nên Ích Kỉ có rất ít bạn, từ nhỏ đã sớm bị đám trẻ cùng tuổi cho ra rìa tự kỷ.
 
Chỉ có duy nhất một mình Rộng Lượng chịu chơi cùng với hắn. 

Có một lần Rộng Lượng khuyên hắn nên bỏ cái tính không tốt ấy đi. 

Rộng Lượng bảo rằng: Nếu Ích Kỉ chịu từ bỏ cái tính cách xấu xí đó, chắc chắn ích kỉ sẽ không còn cô đơn nữa, và rồi bạn bè sẽ lại cùng chịu chơi với hắn.

Cứ tưởng rằng, Ích Kỉ nghe lời khuyên chân tình từ người bạn thân sẽ hồi tâm chuyển ý, cố gắng cái thiện bản thân mình cho hoàn hảo.

Vậy mà, chẳng thể ngờ rằng. 

Ích kỉ còn chưa nghe lọt hết mấy lời của Rộng Lượng nói, gương mặt trắng trẻo liền đỏ lên thật nhanh, lòng ngực phập phồng lên xuống vì tức giận cực độ. Ngón trỏ mảnh khảnh hơi hơi run rẩy chỉ vào ngực của  Rộng Lượng, vừa chỉ vừa chửi toáng lên.

Rộng Lượng chớp chớp hai con mắt tròn, khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ, thần kinh vẫn còn căng thẳng đến độ muốn đứt ra. Rộng Lượng thật không ngờ Ích Kỉ lại nổi giận với mình. Lại còn là vì lí do không khỏi khiến cho người nghe một phen đỏ mặt nữa chứ?!

Rộng Lượng nhìn bóng lưng thật thẳng của người kia, khóe môi hơi nhếch  lên thành hình một vòng cung nho nhỏ.

Ích Kỉ thật sự bực mình, hắn không hiểu tại sao Rộng Lượng lại bắt mình phải thay đổi?! Kỳ lạ hơn nữa, là hắn muốn mình hoàn thiện bản thân để có thêm nhiều bạn bè. Ích Kỉ cười khổ mãi không thôi, chắc là Rộng Lượng vốn không biết rằng: Đã từ rất lâu rồi, Ích Kỉ không còn niềm tin với hai chữ bạn bè nữa, với Ích Kỉ chỉ cần có Rộng Lượng là đủ.

Dù cho, cả thế giới này quay lưng lại với Ích Kỉ, cũng sẽ vẫn mãi có một Rộng Lượng luôn mỉm cười với hắn.

Thế cho nên, Ích kỉ chỉ cần có Rộng Lượng, ngoài Rộng lượng ra, ai Ích Kỉ cũng không cần!

                                                                           Hết
 



1 nhận xét:

  1. Thè lè -> thò lò
    phập phòng -> phập phồng
    ích bạn -> ít bạn

    Trả lờiXóa