Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Hủ Nữ Là Số Một [Chương 1]



Chương 1.
Len Jun 

Tôi là Nguyễn An Bảo nhi.

Năm nay vừa tròn 22 cái xuân xanh.

Không đẹp, không xinh, không phấn son dày đặc, không yểu điệu thục nữ.

Tiêu chí sống của bản thân là,

                               Mình không vì mình, trời chu đất diệt
                        Sống không vì Boy love, người miệt kẻ khinh.

Tôi, ngoại trừ là một cô gái bình thường nhất trong đám bình thường. Nhưng không hề tầm thường, hằng ngày đều vỗ ngực trước gương, tự hào vì mình là một Hủ nữ.

Đúng, đúng, đúng! Tôi là Hủ nữ?! Thì sao nào, ảnh hưởng đến nồi cơm điện  của các người à?

Hủ nữ thì có lạ?! Tò mò rồi miệt thị à? Thế thì xoắn gấp kẻo bạn đây cùng hơn trăm vạn đồng bào của bạn đấy nhé.

Biết thì nói, không biết thì im miệng ngay cho bạn.

Nguyễn An Bảo Nhi tôi, từ năm 8 tuổi đã biết soi hint, 10 tuổi thì biết ghép cặp, 14 tuổi am hiểu  SAYA, 16 tuổi xuyên thấu Hắc Đam, 18 tuổi bắt dầu YY, 20 tuổi đầu óc bay xa, nay trong mắt thế giới chỉ có mỗi công với thụ.

Nên nhớ:       “Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau mà thôi”

Yêu thương và trao tất cả mọi điều, chỉ có hai trái tim hiểu nhau mới đem lại niềm đau cùng nước mắt.

Hiện tại, tình hình của tôi cũng rất là đau.

Hai tháng nay, không hiểu vì sao ba mẹ lại không chuyển khoản cho tôi nữa. Vừa bận đi học, vừa bận sáng tác, nay lại phải lo thêm khoản ăn uống chi tiêu trong cái quốc gia thứ gì giá cũng trên trời thế này.

Thật bức người mà!

Sáu tháng lẻ hai tuần từ khi Bảo Nhi tôi tới đây. Ngày đầu tiên đặt chân lên vương quốc Manga này, lòng tôi như muôn ngàn khẩu pháo thi nhau nổ tum tum. Đầu óc thì cứ như đi trên mây, lúc nào cũng tự sướng vẽ ra cho mình một viễn cảnh tươi đẹp muôn măm của các Otaku và Fan girl bên này.

Nhưng giấc mơ cũng mãi không thể là sự thật nếu như chúng ta cứ mơ hoài.
Bao nhiêu dự định mà tôi lên kế hoạch.
Không một cái nào, tôi làm được.
Bạn không hiểu đâu, ngày đầu tiên bước chân sang đây. Việc đầu tiên tôi muốn làm nhất là chạy ngay đến chỗ bán đồ cosplay ngay. Nhưng thực tế là tôi phải đi nộp đơn vào trường chuyển học sinh du học, tự mình đi kiếm phòng trọ, đi mua đồ dùng cá nhân, làm quen với hàng xớm xung quanh và một trăm lẻ một các thứ khác nữa…
Mười giờ đêm.
Tôi nằm trên chiếc đệm bông to đùng mà dù có quấn chặt thế nào cũng không thoát khỏi cảm giác lạnh run người. Tôi rưng rưng nước mắt, mếu mặt, mà khóc òa.
Hức, kế hoạch của tôi, SA-Ya của tôi, Cosplay của tôi!
Tôi lau nước mắt, dặn mình phải thật sự bình tĩnh.
Daijoubu! (Không sao)
Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi mà, mình còn cả khối thời gian ấy chứ! Lo lắng làm cái mama gì!
Ngủ cái đã, hôm nay mệt quá rồi đủ thứ là việc. Cũng may trước đây nhờ tôi thích xem anime, nhất là thể loại action có khối anh trai tươi đẹp ấy, nên đâm ra thích học tiếng nhật. Chứ hôm nay có mà C-H-Ế-T với bất đồng ngôn ngữ.
Cầm trong tay cái bằng tiếng anh cao cấp, và một cái bằng tiếng nhật bình thường. Tôi không tại sao mình lại giỏi đến thế.
Ôi, tiếng nhật tao yêu mày <3
Daitsuki Japanese chan :”>
Rồi ngày qua ngày, tờ lịch treo tường càng lúc càng mỏng đi. Tôi cảm thấy mình vẫn chưa đạt được mục đích chính mà mình muốn qua đây du học.
Phải đi festival, Phải đi festival, Phải đi festival.
Phải cosplay, phải mua SAYA, phải xin chữ kí họa sĩ yêu quí.
Nó dường như trở thành một lời chào vào mỗi buổi sáng hằng ngày của tôi với ông mặt trời.
Vào tháng thứ sáu, tôi tự cho phép mình được nghỉ ngơi sau chuỗi học tập căng thẳng. Không học nữa, không hành nữa. Ăn chơi đã đời đi!
Mà sau này, khi ngẫm lại, tôi cảm thấy mình thật thông minh khi ra quyết định đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét